Ở tuổi 28, bị di chứng chất độc da cam nên thân hình Cao Thị Út (thôn Xuân Thành, xã Tân Thành, Kim Sơn, Ninh Bình) chỉ cao khoảng 60 cm. Đôi chân, đôi tay ngắn và mềm nhũn không như người bình thường.
Người thân cho hay, Út sống được đến giờ đã là niềm hạnh phúc lớn lao của gia đình, không ai nghĩ cô gái có thể kiếm tiền bằng nhiều nghề khác nhau.
Cô gái da cam Cao Thị Út bên bức tranh con công do mình làm ra. Ảnh: Phương Vy. |
Bố Út - ông Cao Văn Biền (62 tuổi) từng có thời gian chiến đấu ở miền Nam. Xuất ngũ về quê khi hòa bình lập lại, ông kết hôn với cô gái làng bên Vũ Thị Thơm. Hai cô con gái đầu chào đời lành lặn, khỏe mạnh nên ông Biền không nghĩ mình bị nhiễm chất độc da cam.
Năm 1983, vợ chồng ông sinh con trai thứ 3, đứa trẻ yếu ớt, được khoảng 4 tháng thì chết. 5 năm sau, khi Út chào đời, dù lành lặn, mập mạp nhưng ông Biền thấy con không phát triển, càng nuôi cơ thể càng teo tóp, tay chân ngắn, thể trạng yếu ớt, gia đình đưa con đi khám mới biết nỗi đau da cam đã ập đến.
“Nghe bác sĩ bảo bệnh này không thể chữa khỏi, vợ chồng tôi đau đớn lắm, nhưng thương con nên cố nén trong lòng”, ông Biền tâm sự.
Đến tuổi đi học, mỗi lần nhìn bạn bè cắp sách đi ngang con đường trước ngõ, Út khao khát nhưng với thân hình tàn tật, cô gái trẻ đành gác ước mơ đến trường.
Thương Út, hai chị gái thay nhau dạy học cho em. Với tư chất thông minh, Út học hành rất nhanh, niềm vui với cô gái da cam cứ thế đong đầy khi em có thể đọc những cuốn sách của các chị và những dòng chữ trên tivi.
“Lúc này em lại có ước mơ lớn hơn là được đi đây đó thoát khỏi cái giường chật chội và lao động kiếm tiền trang trải cho cuộc sống”, Út kể.
Máy tính giúp Út giao tiếp với thế giới bên ngoài và kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ảnh: Phương Vy. |
Năm 2011, biết thông tin về một cơ sở làm tranh giấy của người khuyết tật ngoài Hà Nội, Út xin mẹ cho đi học. Vẫn nghĩ cơ thế con yếu ớt, nhưng không muốn dập tắt hy vọng của con gái nên bà Thơm đồng ý.
Út học nhanh hơn những người khác, chỉ hai tháng sau em đã làm ra bức tranh đầu tiên và bán với giá một triệu đồng. “Số tiền ấy với người bình thường không lớn, nhưng với em nó ý nghĩa vô cùng. Là khoản tiền đầu tiên em kiếm được bằng công sức của mình”, Út xúc động nhớ lại.
Những bức tranh của Út làm rất đa dạng như tranh hoa sen, con công, phượng, tranh gia đình, phong cảnh… Có tháng em kiếm được 3 – 4 triệu. Sau vài năm, đại lý mua tranh chuyển địa điểm về Hưng Yên, vì không tiện đường gửi tranh bán nên Út dừng làm tranh giấy và chuyển sang nghề khác là kinh doanh qua mạng.
Với chiếc máy tính chị gái mua tặng, Út mày mò làm quen với loại hình kinh doanh online đang thịnh hành. Vì không thể di chuyển nên em chỉ giới thiệu mẫu quần áo của shop online, nếu có khách đặt, Út sẽ báo cho cửa hàng và hưởng hoa hồng. Dù thu nhập không cao nhưng có việc làm giúp em thấy cuộc sống ý nghĩa hơn.
Khi đã sử dụng máy vi tính thành thạo, Út mua các trang web quảng cáo sản phẩm cho khách hàng và thu phí. Ngoài ra, Út cũng tranh thủ trả lời các khảo sát trực tuyến để nhận thưởng. “Có tháng em chỉ được 2 – 3 triệu, nhưng cũng có tháng em kiếm được 11 triệu đồng”, Út nói và cho hay kiếm được tiền em đưa mẹ một phần trang trải cuộc sống, còn lại dành dụm để sau này mở cửa hàng buôn bán đồ gia dụng, tạp hóa.
Bà Thơm bên những bức tranh của cô con gái. Ảnh: Phương Vy. |
“Gần 30 năm qua mẹ không thể làm công việc gì vì phải ở bên chăm sóc cho em. Còn bố bị bệnh lại mất sức lao động, cả gia đình sống dựa vào trợ cấp nạn nhân chất độc da cam của nhà nước và tiền em kiếm được. Nếu có một cửa hàng tạp hóa thì cuộc sống gia đình em đỡ khó khăn hơn”, Út chia sẻ ước mơ.
Ông Trần Văn Nghiệp, Phó chủ tịch xã Tân Thành cho biết, Út là trường hợp nhiễm chất độc da cam khá nặng, dù không thể đi lại nhưng cô tự mưu sinh nhờ sử dụng thông thạo máy vi tính. “Với nghị lực và khao khát vươn lên trong cuộc sống, em đã truyền cảm hứng cho nhiều mảnh đời bất hạnh khác ở địa phương”, ông Nghiệp nói.
Phương Vy - Lê Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét